... because it's such a diverse place
... because it's such a diverse place
Sáng ngày 12 tháng 6 năm 2021, khi Báo Điện tử VOV đã công khai đăng hai bài báo với tựa đề "Không thể cho mình quyền xúc phạm bất kỳ ai trên mạng"[41] và “Bà Phương Hằng với các livestream lệch chuẩn: Đã đến lúc cần xử lý nghiêm”[42], nhiều người đã phản ứng dữ dội với lý do "thông tin trong bài phiến diện một chiều, không đứng ra tấn công các nghệ sĩ sai phạm, lừa đảo người dân mà đứng ra công kích người vạch trần những hành vi sai phạm như vậy".[43] Nghi ngờ có tính chất lợi ích nhóm ở đây, đến trưa cùng ngày, toàn bộ các nền tảng xã hội của báo trên Google, Facebook bị "khủng bố" bằng các bình luận đe dọa, công kích, kêu gọi tẩy chay... Sau đó, các fanpage khác của VOV1, VOV2, Kênh truyền hình VOV… cũng liên tiếp nhận hàng trăm bình luận tương tự. Các phóng viên thực hiện loạt bài này cũng bị hàng loạt tài khoản nặc danh gửi tin nhắn công kích, đe dọa. Không dừng lại ở đó, một số người còn dò tìm số điện thoại, mạng xã hội của vợ hoặc chồng phóng viên VOV để công kích dưới dạng tin nhắn.[44]
Đến sáng 13 tháng 6, báo điện tử VOV bị tấn công mạng khiến cho việc truy cập vào địa chỉ vov.vn rất khó khăn, chập chờn. Đến 13 giờ cùng ngày, Báo Điện tử VOV đã bị tấn công mạng khiến bạn đọc không thể truy cập trong nhiều giờ sau đó.[45]
Ngay sau đó, VOV đã khẩn cấp liên hệ với các đơn vị chức năng của Bộ Công an, Bộ Thông tin và Truyền thông để phối hợp giải quyết, xử lý những sai phạm của các đối tượng quá khích khi cố tình tấn công các nền tảng kỹ thuật của một cơ quan truyền thông quốc gia.[44]
Trải qua hơn 70 năm kể từ lúc hình thành, Đài Tiếng nói Việt Nam đã được Nhà nước Việt Nam tặng thưởng những huân chương và danh hiệu cao quý:[1]
Đi bộ đường dài (Hiking) là một hình thức đi bộ với chủ định chính là khám phá và thưởng thức cảnh vật. Thường thì đi bộ đường dài được thực hiện ở các con đường mòn trong vùng nông thôn hay hoang dã.
Đi bộ đường dài là một hoạt động ngoài trời căn bản mà nhiều hoạt động khác dựa vào. Nếu đi bộ đường dài kết hợp với cắm trại qua đêm thì được gọi là du hành với trang bị sau lưng. Nhiều nơi có cảnh đẹp chỉ có thể đi tới đó bằng cách đi bộ, và những người nhiệt tâm xem đi bộ đường dài là cách tốt nhất để ngắm cảnh thiên nhiên. Đi bộ đường dài là cách du ngoạn tốt hơn so với bằng các loại xe vì cảm nhận của người đi bộ đường dài không bị những thứ khác xâm nhập làm phân tâm, ví dụ như cửa kính xe, tiếng máy xe, bụi và hành khách đi chung xe. Đi bộ trên những khoảng đường dài hoặc trên những địa hình khó khăn đòi hỏi một số cấp độ hiểu biết và năng lực cơ thể.
Những người đi bộ đường dài tìm kiếm môi trường đẹp để thực hiện việc đi bộ của họ. Nghịch lý thay, những môi trường như thế này thường thì rất mỏng manh: người đi bộ đường dài có thể vô tình làm hư hại môi trường mà họ thưởng thức. Hành động của một cá nhân không làm ảnh hưởng đến môi trường nhiều. Tuy nhiên, hệ quả to lớn của một số lượng lớn những người đi bộ có thể làm xuống cấp môi trường. Ví dụ, việc thu nhặt củi trong khu vực rừng để đốt lửa có thể là vô hại (trừ nguy cơ cháy rừng). Tuy nhiên, nhiều năm thu nhặt củi như vậy có thể làm cho những khu rừng đó mất đi khá nhiều nguồn dinh dưỡng quý giá của rừng.
Thông thường, những nơi được bảo vệ như công viên có những luật lệ áp dụng để bảo vệ môi trường. Nếu người đi bộ đường dài tuân thủ theo những luật lệ quy định này thì những ảnh hưởng của họ gây ra đối với môi trường được giảm thiểu tối đa. Những quy định này bao gồm cấm đốt lửa, giới hạn cắm trại vào các khu vực trại đã được thiết lập, quy định tiểu tiện, ấn định số người đi bộ đường dài trong một ngày.
Nhiều người đi bộ đường dài làm quen với triết lý không bỏ lại dấu vết: đó là đi trong một cách để những người đi bộ đường dài trong tương lai không thể phát hiện ra được sự hiện diện của những người đi bộ đường dài trước đây. Những người thực hiện triết lý này sẽ tuân thủ nghiêm ngặc, cho dù khu vực họ đi qua không có những quy định như thế.
Chất thải của con người trong các cuộc đi bộ đường dài thường là nguồn chính yếu gây ra ảnh hưởng môi trường. Các chất thải này có thể làm ô nhiễm nguồn nước và làm những người đi bộ đường dài khác bị bệnh. Ô nhiễm do vi trùng gây ra có thể phòng tránh được bằng cách đào các hố tiểu tiện nhỏ sâu từ 10 đến 25 cm (4 đến 10 inch, tùy theo thành phần đất địa phương) và lấp lại sau khi sử dụng. Nếu đào hố tiểu tiện xa nguồn nước và đường mòn ít nhất 60 mét thì nguy cơ ô nhiễm được giảm thiểu tối đa. Nhiều người đi bộ đường dài khác còn cảnh báo cho những người đi bộ khác về vị trí của những hố tiểu tiện bằng các cành cây cắm trên mặt đất.
Đôi khi, những người đi bộ đường dài có thể thưởng thức ngắm nhìn những loài động thực vật quý hiếm, có loài có nguy cơ tuyệt chủng. Tuy nhiên, một số loài rất là nhạy cảm với sự hiện diện của con người, đặc biệt là trong khoảng mùa giao phối. Những người đi bộ đường dài nên nhận thức được thói quen, những nơi sinh xôi của các loài vật có nguy cơ tuyệt chủng để tránh làm ảnh hưởng gây bất lợi cho chúng.
Có một tình huống mà trong đó chỉ một cá nhân đi bộ đường dài cũng có thể gây ra một ảnh hưởng rất lớn đối với một hệ sinh thái: đó là vô tình gây ra một trận cháy rừng. Ví dụ, năm 2005, một người du hành với trang bị sau lưng từ Cộng hòa Séc đã làm cháy 7% Công viên Quốc gia Torres del Paine ở Chile vì làm đổ một lò nấu ăn bằng hơi đốt xách tay bất hợp pháp. Tuân theo quy định khu vực và dựng các dụng cụ nấu ăn trên mặt đất trống sẽ giảm thiểu nguy cơ cháy rừng.
Vì đi bộ đường dài là một kinh nghiệm giải trí, những người đi bộ đường dài luôn mong đợi nó thật thoải mái và dễ chịu. Đôi khi những người đi bộ đường dài có thể gây trở ngại đến sự thưởng thức của những người khác, hoặc cản trở đường đi của người khác nhưng họ có thể giảm thiểu tối đa bằng các quy ước thích hợp như sau:
Đi bộ đường dài có thể sinh ra những mối nguy cơ đến an toàn cá nhân. Những nguy cơ này có thể là môi trường xung quanh nguy hiểm trong lúc đi bộ và/hay những tai nạn nào đó hay bệnh hoạn. Môi trường xung quanh nguy hiểm gồm có lạc đường, thời tiết khắc nghiệt, nguy hiểm trên mặt đất,... Các tai nạn bao gồm sự mất quân bình trao đổi chất trong cơ thể (ví dụ như mất nước hoặc triệu chứng giảm thân nhiệt), thương tổn cục bộ (ví dụ như tê cóng hoặc cháy da), thú dữ tấn công, hoặc nội thương (ví dụ như trật mắt cá). Những người đi bộ đường dài thường đề nghị một loạt các quy định ứng xử để giảm thiểu những nguy cơ này. Một ví dụ nổi tiếng về loạt quy định ứng xử này là "Mười điều thiết yếu" (Ten Essentials).
Wikimedia Commons có thêm hình ảnh và phương tiện truyền tải về
Trụ sở: 16 Lê Hồng Phong - Ba Đình - Hà Nội.
Điện thoại: Văn phòng: 080 43162; Fax: 080.48924
Email: [email protected]
Bản quyền thuộc Cổng Thông tin điện tử Chính phủ
Nhà phát triển, Radio the Voice of Viet Nam, đã cho biết rằng phương thức đảm bảo quyền riêng tư của ứng dụng có thể bao gồm việc xử lý dữ liệu như được mô tả ở bên dưới. Để biết thêm thông tin, hãy xem chính sách quyền riêng tư của nhà phát triển.
Nhà phát triển không thu thập bất kỳ dữ liệu nào từ ứng dụng này.
Phương thức đảm bảo quyền riêng tư có thể khác nhau, chẳng hạn như dựa trên các tính năng bạn sử dụng hoặc độ tuổi của bạn. Tìm hiểu thêm.
Một lời nói dối (hay nói xạo, nói láo, nói dóc) là một phát ngôn sai trái có mục đích dùng cho việc lừa gạt đối phương.[1][2] Nói dối có thể phục vụ cho nhiều mục đích và các chức năng tâm lý của bản thân bạn, khác tùy theo cá nhân sử dụng nó. Thông thường, "nói dối" mang hàm ý tiêu cực và tùy vào hoàn cảnh, người nói dối sẽ là đối tượng chỉ trích, chê bai, gièm pha, bêu xấu của xã hội, pháp luật hay tôn giáo.
Hậu quả tiềm tàng của việc nói dối là rất đa dạng; một số đặc biệt đáng xem xét. Thông thường nói dối nhằm mục đích lừa dối, khi lừa dối thành công, người nghe cuối cùng có một niềm tin sai lệch (hoặc ít nhất là một cái gì đó mà người nói tin là sai). Khi sự lừa dối không thành công, một lời nói dối có thể bị phát hiện. Việc phát hiện ra lời nói dối có thể làm mất uy tín của các tuyên bố khác bởi cùng một người nói, làm mất danh tiếng của người đó. Mọi người xung quanh cũng có thể mất niềm tin vào họ. Trong một số trường hợp, nó cũng có thể ảnh hưởng tiêu cực đến vị thế xã hội hoặc pháp lý của người nói. Nói dối trước tòa án, ví dụ, là một tội hình sự (khai man).[3]
Hannah Arendt đã nói về những trường hợp đặc biệt trong đó cả một xã hội chịu một lời nói dối. Cô nói rằng hậu quả của những lời nói dối đó là "không phải là bạn tin vào những lời dối trá, mà là không ai tin bất cứ điều gì nữa. Điều này là do sự dối trá, theo bản chất của chúng, phải được thay đổi, và một chính phủ dối trá đã liên tục viết lại lịch sử của chính nó. Vào lúc kết thúc, bạn không chỉ nhận được một lời nói dối mà bạn có thể nói dối trong suốt những ngày còn lại, nhưng bạn nhận được rất nhiều lời nói dối, tùy thuộc vào xu hướng chính trị ngả theo hướng nào."[4]
Câu hỏi liệu những lời nói dối có thể được phát hiện một cách đáng tin cậy thông qua các phương tiện không lời là một chủ đề của một số tranh cãi.[5]
Máy phát hiện nói dối đo sự căng thẳng sinh lý mà một đối tượng phải chịu đựng theo một số chỉ số trong khi đưa ra tuyên bố hoặc trả lời câu hỏi. Những lần nhảy vọt trong các chỉ số căng thẳng được dùng để tiết lộ nói dối. Độ chính xác của phương pháp này đang bị tranh cãi rộng rãi. Trong một số trường hợp nổi tiếng, việc áp dụng kỹ thuật này đã được chứng minh là đã bị lừa dối. Tuy nhiên, nó vẫn được sử dụng trong nhiều lĩnh vực, chủ yếu như một phương pháp để khơi gợi những lời thú tội hoặc sàng lọc việc làm. Sự không đáng tin cậy của các kết quả đa giác là cơ sở của những đánh giá như vậy không được chấp nhận như bằng chứng của tòa án và nói chung, kỹ thuật này được coi là giả khoa học.[6]
Một nghiên cứu gần đây cho thấy việc biên soạn một lời nói dối mất nhiều thời gian hơn nói sự thật và do đó, thời gian thực hiện để trả lời một câu hỏi có thể được sử dụng như một phương pháp phát hiện nói dối,[7] Tuy nhiên, người ta cũng đã chứng minh rằng câu trả lời ngay lập tức sau đó có thể là bằng chứng của một lời nói dối được chuẩn bị từ trước. Một khuyến cáo được đưa ra để giải quyết mâu thuẫn đó là cố gắng gây bất ngờ cho đối tượng và tìm câu trả lời giữa chừng, không quá nhanh, cũng không phải là quá dài.[8]
Aristotle tin rằng không có quy tắc chung nào cho phép nói dối, bởi vì bất kỳ ai ủng hộ nói dối đều không bao giờ có thể tin được.[9] Các nhà triết học St. Augustine, St. Thomas Aquinas, và Immanuel Kant lên án tất cả các hình thức nói dối[10] (tuy nhiên Thomas Aquinas đã thúc đẩy một cuộc tranh cãi vì đã nói dối). Theo cả ba, không có trường hợp nào, về mặt đạo đức, người ta có thể nói dối. Ngay cả khi cách duy nhất để bảo vệ chính mình là nói dối, thì không bao giờ được phép nói dối, dù có đối mặt với giết người, tra tấn hoặc bất kỳ khó khăn nào khác. Mỗi nhà triết học đã đưa ra một số lập luận cho cơ sở đạo đức chống lại sự dối trá, và tất cả đều tương thích với nhau. Trong số đó quan trọng hơn cả là:
Trong khi đó, các nhà triết học thực dụng đã ủng hộ những lời nói dối nhằm đạt được kết quả tốt: những lời nói dối vô hại.[10] Trong cuốn sách năm 2008 của mình, Làm thế nào để đưa ra quyết định tốt và luôn đúng đắn, Iain King đã đề xuất một quy tắc khả dĩ đáng tin cậy về nói dối.[11]
Trong tác phẩm Lying, nhà thần kinh học Sam Harris lập luận rằng nói dối là tiêu cực đối với kẻ nói dối và người bị nói dối. Nói dối là để từ chối người khác tiếp cận với thực tế và thường chúng ta không thể lường trước được những lời nói dối có hại như thế nào. Những vấn đề chúng ta nói dối có thể trở nên không giải quyết được: nhiều vấn đề chỉ có thể được giải quyết trên cơ sở thông tin tốt. Nói dối cũng làm hại chính mình, làm cho kẻ nói dối mất lòng tin vào người bị nói dối.[12] Những kẻ nói dối thường cảm thấy tồi tệ về sự dối trá của họ và cảm thấy mất đi sự chân thành, tính xác thực và tính toàn vẹn. Harris khẳng định rằng sự trung thực cho phép một người có mối quan hệ sâu sắc hơn và đưa tất cả các rối loạn chức năng trong cuộc sống của một người lên bề mặt.
Trong tác phẩm Con người, Tất cả đều là con người, triết gia Friedrich Nietzsche cho rằng những người kiềm chế nói dối có thể làm như vậy chỉ vì những khó khăn liên quan đến việc duy trì lời nói dối. Điều này phù hợp với triết lý chung của ông là phân chia (hoặc cấp bậc) mọi người theo sức mạnh và khả năng; do đó, một số người nói sự thật chỉ vì không có khả năng nói dối.
Việc những loài vật không phải là con người sở hữu khả năng nói dối đã được khẳng định trong các nghiên cứu ngôn ngữ đối với loài vượn lớn. Trong một trường hợp, con khỉ đột Koko, khi được hỏi ai đã phá một cái bồn, chỉ vào một trong những người quản lý của mình và sau đó cười.[13]
Nói dối bằng ngôn ngữ cơ thể, chẳng hạn như để đánh lừa về hướng tấn công hoặc di chuyển, được quan sát thấy ở nhiều loài. Một con chim mẹ giả vờ có một cánh bị gãy để chuyển hướng sự chú ý của một kẻ săn mồi – bao gồm cả con người – sang chính nó thay vì những quả trứng trong tổ của nó, khi đó con chim mẹ đưa kẻ săn mồi ra xa khỏi vị trí của tổ. Đây là một điểm đáng chú ý của loài killdeer.[14]
Thành ngữ "Tất cả đều công bằng trong tình yêu và chiến tranh",[16][17] khẳng định sự biện minh cho những lời nói dối được sử dụng để đạt được lợi thế trong những tình huống này. Tôn Tử tuyên bố rằng "Tất cả chiến tranh đều dựa trên sự lừa dối." Machiavelli khuyên trong Quân vương rằng một vị vua phải che giấu hành vi của mình và trở thành một "kẻ nói dối và lừa đảo vĩ đại",[18] và Thomas Hobbes đã viết trong Leviathan: "Trong chiến tranh, vũ lực và lừa đảo là hai đức tính chính yếu".
Tâm lý học khẳng định rằng khả năng nói dối là một tài năng mà mọi con người trên toàn cầu đều có.[19]
Lý thuyết tiến hóa được Darwin đề xuất cho rằng chỉ có kẻ mạnh nhất mới sống sót và bằng cách nói dối, chúng ta hướng đến việc cải thiện nhận thức của người khác về hình ảnh xã hội và tình trạng, khả năng và mong muốn của họ nói chung.[20] Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng con người bắt đầu nói dối ở khi sáu tháng tuổi, thông qua khóc và cười, để thu hút sự chú ý của cha mẹ.[21][22] Các nghiên cứu khoa học cũng cho thấy sự hiện diện của sự khác biệt giới tính trong nói dối.
Mặc dù đàn ông và phụ nữ nói dối với tần suất bằng nhau, đàn ông có nhiều khả năng nói dối để làm hài lòng chính họ trong khi phụ nữ có nhiều khả năng nói dối để làm hài lòng người khác.[23] Giả định là con người là những cá nhân sống trong một thế giới cạnh tranh và các chuẩn mực xã hội nghiêm ngặt, nơi họ có thể sử dụng lời nói dối và lừa dối để tăng cường cơ hội sống sót và sinh sản.
Nói theo khuôn mẫu, Smith khẳng định rằng đàn ông thích phóng đại về khả năng tình dục của họ, nhưng né tránh các chủ đề hạ thấp họ trong khi phụ nữ tự đánh giá thấp chuyên môn tình dục của họ để khiến họ trở nên đứng đắn và chung thủy hơn trong mắt đàn ông và tránh bị coi là "gái hư".[23]
Những người mắc bệnh Parkinson cho thấy những khó khăn trong việc lừa dối người khác, những khó khăn liên quan đến chứng rối loạn chuyển hóa thùy trước trán. Điều này cho thấy một liên kết giữa khả năng không trung thực và tính toàn vẹn của chức năng thùy trước trán.[24]
Pseudologia awesomea là một thuật ngữ được các bác sĩ tâm thần áp dụng cho hành vi nói dối theo thói quen hoặc bắt buộc. Nói dối bệnh lý là tình trạng có xu hướng quá mức hoặc bất thường khi nói dối và phóng đại.[25]
Một nghiên cứu gần đây cho thấy việc sáng tác lời nói dối mất nhiều thời gian hơn là nói sự thật.[26] Hoặc, như Chief Joseph nói ngắn gọn, "Không cần nhiều lời để nói lên sự thật."[27]
Một số người tin rằng họ là những kẻ nói dối thuyết phục, tuy nhiên trong nhiều trường hợp, họ không thực sự giỏi như vậy.[28]
Đài Tiếng nói Việt Nam (TNVN), cũng được gọi là VOV (viết tắt từ tên tiếng Anh: Voice of Vietnam, nguyên văn 'Tiếng nói Việt Nam'),[3][4][5] là đài phát thanh quốc gia trực thuộc Chính phủ Việt Nam, có nhiệm vụ "tuyên truyền đường lối, chính sách của Đảng và pháp luật của Nhà nước, Quốc hội, nhằm góp phần nâng cao dân trí, phục vụ đời sống tinh thần của nhân dân".[6]
Hiện tại, VOV chịu sự quản lý nhà nước của Bộ Thông tin và Truyền thông[7] với bốn loại hình truyền thông chính là phát thanh, truyền hình, báo in giấy và báo điện tử trực tuyến.[8][9]
Từ cuối năm 1944 đến đầu năm 1945, khi Chiến tranh thế giới thứ hai bước vào giai đoạn kết thúc, phe phát xít bị diệt vong. Mâu thuẫn giữa Nhật và Pháp ở Đông Dương ngày càng căng thẳng, chờ thời cơ bùng nổ. Trong bầu không khí ấy, ở Việt Nam báo chí chưa đủ mạnh để nói rõ cho nhân dân thế giới biết thực trạng ở Việt Nam. Cả Đông Dương lúc đó chỉ có một số hãng Radio tư nhân nhỏ lẻ như Sindex Hải Phòng, Jai den xeniro, Siranoyoru ở Sài Gòn dùng để quảng cáo, thương mại nhưng hoàn toàn chưa có Đài Phát thanh Quốc gia.[10]
Sau khi Cách mạng Tháng Tám thành công, Hồ Chí Minh đã chỉ thị cho Võ Nguyên Giáp – Bộ trưởng Bộ Nội vụ và Trần Huy Liệu – Bộ trưởng Bộ thông tin truyền thông phục vụ cách mạng, đặc biệt gấp rút thành lập một Đài Phát thanh Quốc gia. Ông Xuân Thủy, Ủy viên Ủy ban Cách mạng lâm thời Bắc Bộ được giao nhiệm vụ tổ chức thực hiện.[10]
Đầu các chương trình thời sự và đầu buổi phát sóng mỗi ngày trên các kênh phát thanh của Đài đều có phát một đoạn nhạc không lời gọi là "nhạc hiệu" của Đài cùng một câu giới thiệu tên gọi và vị trí của Đài được gọi là "lời xướng" do các phát thanh viên gồm một nam và một nữ lần lượt đọc. Nhạc hiệu của Đài là bài Diệt phát xít của Nguyễn Đình Thi, được dùng từ khi thành lập Đài cho đến nay.[11]
Lời xướng của Đài dùng từ buổi phát thanh đầu tiên (7 tháng 9 năm 1945) đến ngày 1 tháng 7 năm 1976 (do Nguyễn Văn Nhất và Dương Thị Ngân thể hiện):[10]
Lời xướng dùng từ ngày 2 tháng 7 năm 1976 đến nay (do Hà Phương và Hoàng Yến thể hiện):[10]